18 thg 4, 2009

kiss the rain

Trời Hà Nội mùa mùa này lạ lắm, nắng đấy rồi mưa đấy. Có hôm sáng mưa tầm mưa tã khiến học sinh chỉ muốn nghỉ học, người lớn chỉ muốn trốn làm, chẳng ai muốn chui ra khỏi giường, thế mà không đợi đến trưa trời đã ráo hoảnh, nắng vẫn gắt như cả tháng chưa hề có mưa. Lại có hôm sáng sớm trời trong vắt không một gợn mây, nghe dự báo thời tiết báo có mưa chẳng ai buồn tin. Vậy mà sau giấc ngủ trưa ngắn ngủi, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đã vần vũ mây đen, gió mạnh hơn, hòa vào những thanh âm của gió là tiếng va đập của những cánh cửa gỗ không được móc kỹ.

Ừ gió, gió bao giờ cũng là những sứ giả của mưa. Mưa chưa đến gió đã tinh nghịch chạy trước, gió nghịch ngợm lùa đám lá cây khô chạy tứ tán ven đường, gió láu lỉnh thổi phồng lên những chiếc túi nylon mà lắm kẻ vô tình đã vứt ra đường tự lúc nảo lúc nào, gió tinh quái giật những chiếc mũ của những kẻ chạy trốn cơn mưa, rồi hậm hực thổi tung đi vì người bị gió trêu chẳng buồn để ý đến trò đùa dai của gió, mải trốn mưa họ chẳng thèm quay lại nhặt cái mũ chỉ đáng giá vài nghìn, mà có tiếc rẻ muốn quay lại cũng chẳng được vì họ đã bị chìm vào dòng người hối hả. Gió như trẻ con bẻ lá cây rải vương vãi khắp dãy phố có hai hàng cây chạy song song, gió như những anh thợ đốn cây bất cẩn chặt đứt những cành khô ném xuống đường chẳng thèm nhìn người qua kẻ lại, gió biến đoạn đường thơ mộng rợp bóng mát ngày nắng thành con đường của nỗi ám ảnh ngày mưa. Gió là thế, nào ai đã một lần trách gió.

Nếu ai đó để ý kỹ sẽ dễ dàng nhận thấy những cơn mưa đầu mùa thường đến vào sau buổi trưa một chút. Dần dần không biết bận rộn gì đó, mưa đến chậm hơn, vào buổi chiều muộn, giờ tan trường tan sở, tà áo dài khốn khổ vì mưa. Đến giữa mùa dường như muốn cho những cặp tình nhân có những phút giây ấm áp bên ly cà phê ngắm mưa rơi, cùng nhau tâm đắc câu thơ mà tuổi của nó có khi còn hơn tuổi của cả hai người cộng lại: “Mưa ngoài trời nhưng lòng tôi ấm mãi”, mưa chuyển sang buổi tối. Thế rồi mưa dần chuyển sang làm ca đêm, mưa đêm làm cho giấc ngủ của nhiều người ngon hơn nhưng mưa đêm lại là nỗi khổ của những chủ nhân của những “khách sạn ngàn sao”, những căn nhà nhỏ bé chật hẹp trong những con hẻm mà mới đi một lần người ta sẽ dễ dàng bị lạc. Mưa to đập ầm ỹ như những bản giao hưởng bão táp trên mái, mặc cho những giọt nước cứ thỏ thẻ giọt một giọt hai trong nhà, mọi người lại chìm vào giấc ngủ sâu sau một ngày lao động mệt nhọc. Rồi chẳng biết tự lúc nào những cơn mưa đêm biến mất thay vào đấy là những cơn mưa dậy sớm, dân phố bắt đầu chuẩn bị đi học, đi làm thì mưa đổ ào xuống, nửa muốn trêu ngươi những kẻ chăm chỉ sốt ruột đến trường, đến sở, nửa muốn khuyến khích những kẻ lười biếng đang tìm cớ để trốn học, nghỉ làm. Lý do trăm mối lại đổ về mưa, mưa …..

Mưa làm dịu đi cái không khí nóng bỏng ngột ngạt của ngày hè nhiệt đới nhưng mưa lại thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu đã nhen nhóm tận sâu thẳm của trái tim. Mưa Hà Nội, nỗi nhớ cho người đi, mưa Hà Nội, tình yêu cho kẻ ở. Mưa!, "em còn nhớ hay em đã quên"…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét