18 thg 4, 2009

Sống khéo

Càng lúc em có càng hiểu tại sao mình lại thích những con người ở phòng FSI đến vậy. Có một người em kính trọng từng nói với em rằng luôn có lý do sâu kín đằng sau việc gặp gỡ và quen biết một ai đó, chỉ có điều nó nằm ngoài sự hiểu biết của em mà thôi . Có nhiều nhà vật lý học cho rằng hai người gặp nhau và có cảm tình với nhau vì họ có cùng tần số năng lượng cho nên hấp dẫn nhau và càng lớn em càng tin là lý thuyết này đúng vì có một số người em có cảm tình ngay lần đầu gặp mặc dù chưa hề nói chuyện, và khi đã quen biết đủ lâu thì phát hiện họ có những điểm rất phù hợp với cá tính của mình.

Hôm nay khi đọc báo cáo “bình bầu” , em không biết rõ nó là cái gì, chỉ biết là nó ghi nhận xét, đề nghị, … của nhân viên trong phòng và có một đề nghị rất thú vị thế này: “Đề nghị được đào tạo, được hướng dẫn nghệ thuật giao tiếp, ưng xử với khách hàng…khi gặp khách hàng khó, khách hàng khó tính…”. Câu hỏi rất dễ thương và em cũng đã từng phân vân tương tự như vậy.
Chắc hẳn không ít người trong chúng ta đã từng tự hỏi sống như thế nào là đúng, sống như thế nào là sai…và rất thường là chúng ta không tìm ra câu trả lời hợp lý! Vì thật sự trên đời này không có “đúng và sai” chỉ có khéo léo hay không khéo léo mà thôi. Và tư tưởng này được xuất phát từ khái niệm hay một cách sống gọi là “Trung đạo” (Middle path), còn dân gian ta có câu “Khôn cũng chết, dại cũng chết, chỉ biết mà sống thôi”.
Trở lại chuyện đúng sai, làm sao có thể phân biệt đâu là đúng đâu là sai khi những gì 40 năm trước là đúng, bây giờ là sai! Có những việc đúng ở thời gian, không gian này nhưng lại hoàn toàn sai ở thời gian hay không gian khác! Lái xe bên phải ở nước ta là đúng luật, nhưng rất có thể ta phải vào tù nếu ta vẫn lái kiểu đó nếu ta ở Anh! Có những điều ta xem là chân lý, là nét đẹp nên tôn vinh thì ở nơi khác họ xem là rác!... Vậy đâu là tiêu chuẩn để ta phán xét điều gì là đúng, điều gì là sai?!
Em xin kể lại một câu chuyện như sau:
Một hôm Trang Tử dẫn học trò đi ngao du, nhân lúc ghé vào nhà một người bạn để thăm. Chủ nhà tay bắt mặt mừng, nói:

-Tiếng tăm tiên sinh vang dội như sấm bưng tay.Hôm nay tiên sinh ghé thăm bỉ phu thật là vạn hạnh.

Nói rồi quay lại gọi một gia đinh, bảo:

- Hôm nay ta gặp khách quý, để mở đầu câu chuyện ngươi hãy thịt một con chim cho ta đãi khách!

Đứa ở hỏi:

- Vâng ạ! Nhưng thưa chủ nhân, có hai con chim, một con hót hay, một con không biết hót, thịt con nào?

Chủ nhân chép miệng:

- Dĩ nhiên phải thịt con chim không biết hót, thứ vô dụng đó để làm gì?

Trang Tử cùng chủ nhân ngồi nhâm nhi ly rượu với thịt chim, luận việc thế thái nhân tình, đoạn từ giã chủ nhà, dẫn học trò ra đi. Họ đến bìa rừng, thấy một tiều phu chống búa nhìn cảnh rừng núi bao la. Trước mắt lão là một cây cổ thụ. Trang Tử thấy vậy hỏi:

- Trời chiều mà chưa thấy tiều ông đẵn được cây nào. Gặp cây này cao thẳng sao ông không hạ đi?

Lão tiều thở dài nói:

- Tôi cũng muốn hạ nó, nhưng ngặt gỗ nó xốp lắm, thứ vô dụng đó đẵn mà làm gì? !

Một học trò nghe vậy, hỏi thầy:

- Cây vô dụng thì bỏ qua, con chim vô dụng thì giết. Con thật không hiểu nổi thói đời?

Trang Tử mỉm cười nói:

- Ta ở vào khoảng hữu dụng và vô dụng đó.Chỉ có bậc đạo đức mới tránh khỏi tai họa mà thôi.

Sống ở đời em nghĩ cũng vậy! Khi nào cần thể hiện vô dụng thì thể hiện vô dụng, khi nào cần biểu tài thì biểu lộ tài như vậy mới được gọi là người trí. Cũng tương tự như vậy khi nào chúng ta cần thiết nói một việc gì là đúng thì hãy nói là đúng, còn nếu chúng ta nên nói nó sai thì chỉ đơn giản nói nó sai mà thôi. Không nên cố chấp, không cực đoan cho rằng một việc, một cách hành xử luôn là đúng trong mọi hoàn cảnh, nếu không chỉ mang lại phiền phức cho người khác và cho bản thân mình mà thôi.
Cho nên việc tìm kiếm lời khuyên ở một người khác về công thức ứng xử như ở trên là sai lầm vì mọi hoàn cảnh là luôn khác nhau.
Có người hiểu rằng “trung đạo” là luôn trụ ở giữa, như vậy cũng chỉ là một cực đoan thứ 3 mà thôi. Và khi ta nghe được một lời khuyên, một “bài học” từ một vài quyển sách được biết đến như “Nghệ thuật sống” gì đó thì ta lại có thêm một cực đoan thứ 4, hay thứ 5 gì đó…mà thôi!
Em không dám múa rìu qua mắt thợ với các anh chị triển khai nhưng em tin là anh chị có những kinh nghiệm nhất định để đồng ý với em về quan điểm bên trên. Đôi khi đi triển khai, trong một số trường hợp, hoàn cảnh nhất định, đôi khi ta tỏ ra khờ hơn họ mà lại triển khai nhanh hơn rất nhiều đấy.
“Trung đạo” không có nghĩa là trụ ở giữa mà là uyển chuyển, tùy duyên tiếp vật, lợi mình lợi người. Và để thật sự hiểu được “Trung đạo” thì cách tốt nhất là phát triển đạo đức và khả năng hiểu biết con người. Trí tuệ thực sự sẽ đến khi ta thực sự yêu thương mọi người! (Câu này em đọc được của người khác nhưng em quên của của ai rồi hihih). Em hy vọng bài này sẽ có ích cho người đã đặt câu hỏi trên.^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét