27 thg 4, 2009

Chỉ là qua khứ thôi

Hic hic! Tâm sự của đứa em!


Đây đã từng là tâm trạng của alanin gần 1 năm trước đây, thử nghiền ngẫm lại xem mình đã từng như thế nào, từng ngày cứ đứt đoạn trôi qua như thế......
***************************************************
Thằng bạn hỏi "tại sao họ lại chọn ngày valentine để giận dỗi?", " tao ko biết, chắc họ ko còn gì để làm", ừ, mình cũng đâu có gì để làm, hơn 1 năm, chỉ có chờ đợi và chờ đợi, ban đầu cảm thấy hạnh phúc vì biết mình ko còn cô đơn, rồi bắt đầu biết buồn và bỗng 1 ngày nhận ra mình lại quen phải ngồi 1 mình trong những ngày người ta có nhau, y như ngày trước, chỉ khác là biết tự an ủi: " dù sao vẫn có người luôn nghĩ đến mình". Mọi chuyện bắt đầu khi mình tin vào người khác, nhưng khi lòng tin ko còn thì lại ko thể kết thúc, làm sao có thể kéo dài mãi khi mà trong lòng luôn cảm thấy bất an, ko biết khi nào mình sẽ mất tất cả, khi nào mình lại chỉ còn có 1 mình, những lời hứa, những lời xin lỗi, để làm gì khi mình cảm thấy tất cả đều trống rỗng, ko có gì là thật cả, như một mớ hỗn độn mà mình chẳng buồn thoát ra, ngồi trong đó để biết rằng ko pảhi mọi thứ đều ngọt ngào và mình ko phải là người hạnh phúc nhất, mình cũng chỉ là một người bình thường và đáng thương. Muốn khóc, muốn cãi nhau với ai đó, nhưng tại sao phải phiền đến người ta, 1 mình mình chịu đựng đã là quá đủ rồi. Có lẽ từ giờ sẽ học cách để ko tưởng tượng, ko hi vọng quá nhiều nữa, mọi người biết cách chấp nhận thực tế vè sống thực tế, tại sao mình lại ko cơ chứ

*************************************************************

quá khứ, thường là cái để người ta mang ra dằn vặt nhau những khi bức bối, em chưa bao giờ hỏi anh chuyện quá khứ, chỉ có anh kể và em lắng nghe, từng chút một, để hiểu hơn về anh, về một phần cuộc đời anh khi không có em, nhưng tại sao đôi khi em vẫn suy nghĩ, không hiểu có khi nào quá khứ đó mang anh đi thật xa, đến một nơi nào đó em chưa hề biết, chỉ biết ở đó không có em, chẳng thể gọi là khôn ngoan khi cứ ôm mãi mối nghi ngờ, 1 mình chịu đựng mà không thể nói với anh 1 lời, có phải em sợ anh bị tổn thương khi biết em nghi ngờ, hay là em ích kỉ vì sợ anh sẽ rời xa em, em không biết nữa, chỉ biết mối nghi ngờ đó thường đến khi anh không ở bên em, mà anh cứ mãi bận và bận, thời gian cho em hình như không đủ, hay tại em quá tham lam????

*******************************************************

anh nói anh sẽ thay đổi, vì tất cả những chuyện đã qua, nhưng kể từ khi quen anh, em thấy anh mỗi ngày một khác, mỗi ngày là một con người khác, đôi khi em tò mò, hôm nay anh sẽ thế nào?
nhưng lần này...
anh thay đổi ko phải vì muốn tốt hơn cho em hay cho anh, mà vì tất cả những gì anh đã gây ra, anh ko muốn cho em biết, nhưng hình như chưa bao giờ anh muốn giấu em chuyện gì, em vẫn biết, và vẫn im lặng, đi bên anh, lặng lẽ, hi vọng san sẻ được cùng anh. Nhưng mọi chuyện vẫn ko hề ổn hơn chút nào, em cảm thấy anh cần em, và chính anh cũng nói vậy, nhưng anh lại lẩn tránh, anh muốn mọi chuyện trôi qua ổn thỏa mà ko ảnh hưởng gì đến em, nhưng ko thể chia sẻ được cùng nhau thì đâu gọi là yêu????
***************************************************
Anh nói em sẽ là người đầu tiên anh tìm đến khi anh trở lại, và anh lại là chính anh, là người đã bên em trong suốt thời gian qua, nhưng em sẽ phải chờ đến bao giờ????
anh về, thứ 6, và chủ nhật em nhận được điện thoại của anh, 2 ngày qua anh làm gì? Nghỉ ngơi và suy nghĩ, có lẽ anh có nhiều chuyện phải nghĩ hơn em tưởng, và em cảm thấy bất an khi anh ko thể chia xẻ cùng em, anh bảo có những chuyện con gái không nên biết, nhưng em không chịu được khi anh cứ im lặng đi bên em, không một lời giải thích nào khác ngoài câu "anh có việc", em tự hỏi mình là gì, người dưng? người quen hay không gì cả, có lẽ anh đừng về để em còn có thể chờ đợi, dù không biết mình đang chờ gì thì sẽ tốt hơn, từng ấy thời gian, em đã quen cảm giác không có anh bên cạnh, em lại là sống như trước kia, ngang bướng, vô tư lự, nhưng anh về, đứng trước anh, em vẫn chỉ là con bé con yếu đuối, cần anh che chở, dỗ dành và cần một nơi dựa dẫm, nếu có thể, em cầu mong chuyện này sẽ không xảy ra lần nào nữa, những ngày dài chờ đợi vô vị và mệt mỏi, như anh đã hứa, không bao giờ để em phải buồn thêm một lần nào nữa, em sẽ cố tin, không biết với anh, 2 ngày suy nghĩ liệu có đủ, nhưng em nghĩ mọi chuyện xảy ra sẽ khiến anh thay đổi cách nghĩ, chín chắn hơn, hi vọng là vậy....
***********************************************
anh à, sắp sinh nhật anh, hình như em hay có thói quen mua quà cho anh rất sớm, trước hàng tuần liền, em cũng ko biết tại sao, nhớ sinh nhật anh năm ngoái, quà được em ngâm đến tận mấy tháng mới tặng, ai bảo anh hay phải đi nhỉ, cứ đi suốt, đi suốt, còn em chứ chờ thôi, chờ đt và tin nhắn của anh, sinh nhật này của anh sẽ thật đáng nhớ phải không anh, em ko được ở bên anh trong cả ngày đó, anh cứ hay kêu bận nên đến sn anh em cũng phải bận nè, nhưng dù sao em cũng cầu chúc những điều tốt đẹp nhất đến với anh yêu của em.
*************************************************
Mọi chuyện đều có thể trôi qua một cách tốt đẹp, và em mong những gì đã qua sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của anh và em, cứ tốt đẹp như nó đã từng thế anh nhé, có những suy nghĩ em có thể chia sẻ hết cùng anh, và em mong những gì em nghĩ trong những ngày qua em cũng có thể cho anh biết, vào một ngày nào đó, nhất định đó anh, vì em ko muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, anh cũng thế nhé, có những chuyện mà như anh nói, con gái không thể hiểu hết, nhưng em hiểu anh, vì thế đừng suy nghĩ một mình, em luôn ở bên cạnh anh, người hứa không bao giờ giận em và không bao giờ làm em buồn
***************************************************
một ngày thật ngắn, ngắn nhất trong những ngày em phải xa anh, lũ bạn quỷ sứ trên lớp đã làm em cười thật nhiều, thật vui để quên đi nỗi hồi hộp và cả lo lắng, em không muốn chuyện cũ lặp lại một lần nữa, nên em ko chờ và không hi vọng, em biết những gì anh đang phải chịu đựng lớn hơn nhiều so với những suy nghĩ trẻ con của em, nhưng em cũng không muốn cứ phải xa anh mãi thế, những giây phút ngắn ngủi bên anh không đủ để em giận anh lâu, giận hờn đến và đi trong những lúc em không có anh bên cạnh. và anh thì không bao giờ giận em, vì anh vẫn nói, thời gian ở bên em không đủ để anh nói yêu em nên anh sẽ không bao giờ giận em, đó là những gì mà anh đã hứa....
************************************************
em tưởng là em đã đến gần anh hơn, thật gần, nhưng...gặp anh còn khó hơn trước kia, và em vẫn phải chờ đợi, những ngày cuối tuần ngắn ngủi, và từ bây giờ không phải tính bằng ngày, bằng tuần mà bằng tháng, vẫn là lời hứa của anh, dù bận thế nào thì mỗi tháng sẽ gặp em ít nhất 1 lần. 1 thời gian ngắn có anh luôn bên cạnh, em đã quen với cảm giác có 1 chỗ dựa thật vững chắc, nghĩ tới những ngày tiếp theo, em cảm thấy hụt hẫng, những chuyến tàu dài dằng dặc, và anh sẽ xa em, thật lâu...... em sẽ lại chờ điện thoại của anh, và một câu anh vẫn hay nói : "dù anh có ở đâu thì anh vẫn luôn nghĩ đến em"
*****************************************************
10/3, sinh nhật anh, chưa bao giờ thấy anh buồn đến thế, và cũng chưa bao giờ thấy anh say, trước đây anh luôn biết dừng đúng lúc mà, giá như lúc đó em ko ra ngoài rồi về muộn để anh phải đi tìm và bị cảm vì gió, giá như lúc đó em ở bên anh để can ngăn anh và để an ủi anh khi bạn bè anh ko đến thì có lẽ anh đã ko uống nhiều vậy. Nhưng anh vẫn biết là còn có em ở bên anh mà, đúng ko? Anh lại xin lỗi em, nhưng lần này ko giống như những lần trước vì đâu phải lỗi của anh, chẳng ai có lỗi cả anh àh, chỉ hơi buồn vì hôm đó là sinh nhật anh. Sinh nhật em, có cả anh và cả bạn bè, còn anh...Em cũng không hiểu có chuyện gì, anh bảo em đùng nhắc đến bạn bè anh nữa, anh ko cần ai hết, chỉ cần em ở bên anh hôm đó, nhưng em biết với anh bạn bè rất quan trọng mà, khi tỉnh dậy anh lại nói lời xin lỗi, không phải vì chuyện hôm qua, mà vì tất cả những chuyện đã xảy ra, khi anh cứ mãi thất hứa, và em cứ mãi chờ....anh đã hiểu em đã phải buồn nhiều thế nào và tại sao em lại giận anh nhiều đến vậy, mọi chuyện đã qua rồi anh àh, anh đã phải buồn nhưng có lẽ anh đã hiểu em hơn, phải ko, mặc dù em sẽ còn phải suy nghĩ nhiều, nhưng em mong em sẽ sớm cảm thấy nhẹ nhõm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
************************************************
ko biết buồn hay vui, một ngày đều đều, nhạt nhẽo, mà hình như mình lại sắp phải buồn, giờ hay thấy chán nản và mệt mỏi, nhưng mình không đủ can đảm để kết thúc mọi chuyện, mà mình cũng không muốn, không có lý do gì cả, vẫn cảm thấy vui trong những lúc không cô đơn, nhưng vui hình như càng ngày càng ít đi, chỉ thấy buồn và buồn mỗi ngày một nhiều, ko hiểu mình sẽ quyết định thế nào, có lẽ sẽ phải chờ đến khi mình có thể nói ra tất cả, nếu mọi chuyện vẫn như thế
dường như với anh, anh cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn, chỉ có mình là hay suy nghĩ, ước gì đối với mình cái gì cũng đơn giản như với anh thì tốt biết mấy, vì có khi thực sự thì anh chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ cứ sống vô tư nên vô tâm thế thôi, mình cần ít suy nghĩ hơn, có lẽ vậy
*************************************************
có lẽ thật giống với tâm trạng của mình, có khi anh nhắn tin cho em thật nhiều, và thật nhiều câu anh nhớ em, anh thức dậy vào lúc 2h sáng vì em nói đùa rằng 2h em sẽ nhắn tin cho anh, hôm trước em và anh vừa gặp nhau, hôm sau anh lại gọi điện rủ em ra net vì như anh nói: " Lên đây xa em nên nhớ em quá", những ngày tết không được ở bên nhau nhưng ngày nào em cũng được nghe giọng nói của anh, những khi anh ngồi chờ em cả buổi chiều ở cổng trường hay cả ngày chờ ở bến xe để đón em.....vậy mà tại sao vẫn có những cuối tuần mình ko gặp nhau, dù em biết anh ko bận, vẫn có những khi anh để cho em chờ anh thật lâu, thật lâu....và anh ko đến. Kỉ niệm cùng anh, thật nhiều....cả niềm vui và nỗi buồn, nhưng càng gần anh thì em càng buồn hơn. Những khi phải suy nghĩ anh vẫn thường nói với em, phải không anh, có những chuyện buồn của anh chỉ mình em biết, những dự định anh chỉ nói với em.... Vậy tại sao lần này anh lại nói " con gái ko nên biết", em biết mâu thuẫn của con trai thật khó hiểu, nhưng chẳng lẽ em ko thể chia sẻ gì với anh? Em ko muốn chất vấn, dằn vặt anh vì ko muốn anh phải suy nghĩ thêm. Nhưng em ko chịu được cảm giác mình đứng ngoài cuộc sống của anh, đôi khi dường như anh quên mất là anh còn có em. Chuyện của anh và em, dường như anh ko suy nghĩ gì nhiều, vì anh nghĩ mọi thứ vẫn ổn phải ko? Ước gì em đủ can đảm để anh hiểu em nhiều như trước đây, như khi anh luôn đọc được mọi suy nghĩ của em, nhưng ngày đó và bây giờ, khoảng thời gian ko dài mà sao khác quá..........
Em sẽ không thể giống như trước đây, vì anh hay vì chính em, em cũng ko biết nữa..........

**************************************************
Như anh vẫn nói, tất cả rồi sẽ qua.... nhận ra hình như mình đã lớn hơn một chút, lại bắt gặp nhiều cảm xúc của ngày xưa. Lâu lắm rồi ko thấy nhớ nhà, thèm được về nhà quá, ở bên cha mẹ, lúc nào mình cũng là trẻ con, và không bao giờ phải chịu đựng một mình. Hình như cũng lâu lắm rồi ko nhớ anh nhiều đến vậy, những ngày qua, ko có anh, dù là anh có lỗi nhiều, mới thấy mình cần anh đến thế nào. Chuyện bạn bè, nói tất cả với anh, nghe anh khuyên nhủ và an ủi, không còn phải suy nghĩ nhiều nữa. Cảm ơn anh nhiều vì đã ở bên em, dù anh có lỗi, dù anh hay thất hứa. Chính anh cũng nói vậy mà, làm cho em nhiều lúc giận vì anh vô tâm quá, nhưng giờ sẽ ko như vậy nữa phải không anh. Những chuyện đã xảy ra khiến em hiểu anh nhiều hơn, và hiểu ra nhiều chuyện khác nữa, em cũng thay đổi nhiều, biết nghĩ cho người khác nhiều hơn, đủ để bớt đi cái tính trẻ con, hay mè nheo anh, hì. Cảm ơn anh vì tất cả
Cả mày nữa, con bạn của tao, tao may mắn vì có mày bên cạnh trong tất cả những ngày vừa qua, yêu mày nhiều

*******************************************
Bao nhiêu thời gian một mình chịu đựng, lấy hết can đảm cùng bao nhiêu lời khuyên của bạn bè, em mới dám nói với anh tất cả. Sao viết ra cho riêng em thật dễ dàng, nhưng với anh thì khác. Em không biết mình phải nói gì, viết và xóa, cứ như vậy.... em cố gắng để không khóc, và hi vọng những dòng chữ lộn xộn đó có thể làm anh hiểu em hơn. Nhận tin của anh, em nhận ra mình thật ngốc, hình như em vẫn chưa hiểu hết anh như anh hiểu em. Em không hề biết rằng anh cũng phải suy nghĩ, lo lắng giống như em, và em cũng không thể biết anh có thể an ủi em nhiều đến thế. Anh hiểu những gì em phải suy nghĩ, phải chịu đựng, và một khoảng lặng sẽ là cần thiết cho cả anh và em. Em sẽ không tìm anh đâu, ko gọi điện, ko nhắn tin, để em thấy em cần anh thế nào, và để anh nhận ra em không phải là một thói quen của anh. Tạm biệt ngố của em.
**********************************************************
Khác, đó là tất cả những gì về mình, lâu lắm không nghĩ cho mình, không sống cho mình. Nói chuyện, là anh bắt chuyện trước, rời rạc, đã nói em cần thời gian suy nghĩ lại mà, đã cố gắng ko vào nói chuyện với anh, vậy mà anh lại bắt chuyện trước. Chẳng biết nói gì, muốn nói nhớ anh nhiều lắm mà sao không thể được. Anh hỏi em làm sao, ừ nhỉ, làm sao thế, chính mình cũng không biết được. Hình như đang tìm lại được mình trước kia, từng chút một. Sẽ có một thời gian dài, hơi trống vắng nhưng có lẽ sẽ thoải mái hơn, không thể để mình chết chìm trong suy nghĩ được. Chỉ sống với bạn bè, và gia đình, thế thôi, không phải bận tâm chuyện gì khác, như trước đây, bắt đầu cái gì mới hay là quay lại, không quan trọng, chỉ cần không lặp lại tất cả những điều tồi tệ nữa là được mà
****************************************
Quên, đâu phải dễ đúng không mày, khuyên người khác dễ hơn là tìm cách tự giải quyết cho mình, tao, mày và con Hải đều thê, mày đã nói với tao, rất nhiều, và khi nói chuyện được với con Hải, tao mới đủ can đảm nói ra tất cả. Chúng mày giúp tao nhiều thế, nhưng nhắn tin cho tao con Hải vẫn buồn, và nói nó sẽ phải cô đơn, còn mày thì....Vậy mà có lúc tao thèm được cứng cỏi như mày, dửng dưng như mày, cuối cùng vẫn là một lũ đa cảm với nhau như ngày xưa thôi. Có lẽ bây giờ tao thấy nhẹ nhàng hơn may, không phải vì mọi chuyện trôi qua êm đẹp, mà là vì tao bắt tao không được suy nghĩ, nghĩ quá nhiều chỉ mệt mỏi thôi phải không mày.
Có những lúc tao ko chỉ muốn giết chết thời gian tồi tệ, mà muốn giết chết chính mình...hèn nhát, ngu ngốc, tao đã từng tự nguyền rủa mình thế đấy. Mà như mày nói, tao ngốc thật, ngốc nghếch và cả tin, nhưng tao vẫn muốn có một cái gì đó để tin, để sống thoải mái trong những ngày này, như bây giờ, và tao thấy dễ sống, cứ như thế này có lẽ hay hơn nhiều.
Thế nhé, thứ 3 này gặp tao sẽ nói thêm với mày, mặc kệ con Khánh ngốc có hiểu hay không, cái con phổi bò ấy, nhớ chúng mày quá!
******************************************************
Lâu lắm mới nhắn tin offline, ừ, từ giờ có lẽ lại như trước thôi, chỉ kkhác là đã đổi chỗ cho nhau..

1 năm trước, cứ chờ từng thứ 7, bbiết có 1 người đang ngược tàu về, và đang nghĩ đến 1 người, dù chỉ là một chút gặp mặt ngắn ngủi

Nửa năm trước, 1 chuyến xe buýt, thời gian ngắn hơn rất nhiều, và quen với cảm giác không cô đơn

Bây giờ, vẫn là chuyến tàu ngược, 3 tiếng, và xa dần... Những chuyến tàu khác, dài hơn, mệt mỏi hơn, và xa nhiều hơn
Nhưng cũng lại quen rồi mà, những ngày cuối tuần ngồi một mình, những lần gặp nhau vội vã, chỏ thế thôi, đủ để không cảm thấy lạ lẫm khi có người nhắc đến 2 cái tên.
Cái gì nhiều quá cũng nhàm chán mà, có phải không ai thoát khỏi điều đó không, khi mà đôi lúc mình cũng cảm thấy thật dửng dưng, mình không hề muốn quen, nhưng mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn
Như mặt trăng vậy, khi không lớn lên thì sẽ nhỏ đi và biến mất, nhưng rồi mặt trăng sẽ lại mọc, 1 năm nữa, và khoảng cách sẽ không còn, thật gần...
*******************************************************
Hì, tao chỉ suy nghĩ già dặn chín chắn thôi, mặt mũi vẫn trẻ trung sống động, ác ác.
Nói thế thôi, càng ngày tao càng thấy tao ngốc, nếu coi chuyện gì cũng là nhẹ nhàng được mày nhỉ, chắc mày cũng đoán ra, lại là người ta, sao tao ko ghét được hắn, ko quên được hắn, có lúc thấy dửng dưng lắm, nhưng chỉ cần hắn gọi điện 1 lần, nghe thấy giọng của hắn, là tao lại...ngốc. Nhiều lúc tao thấy mệt mỏi lắm, mấy tháng trời ko gặp, cứ suy nghĩ linh tinh... nhưng ko sao thôi được, nhiều chuyện quá.
Tao cứ tưởng sẽ ko thi được kì này, nhưng hóa ra tao vẫn còn chút mạnh mẽ, nhiều hơn là tao tưởng, chỉ có điều ko thể nào tập trung được như trước, chị gái hắn bảo ko muốn chuyện gì buồn xảy ra với bọn tao, tao cũng ko muốn... mà tao lại cả nghĩ rồi, còn 2 tháng nữa mới gặp hắn, chắc tao nghĩ chán rồi lại thôi, nếu gặp hắn trên net thì mày đừng nói gì nhé, tao với hắn vẫn nhắn tin qua đt, hóa ra tao cũng giả vờ giỏi, như là ko biết gì, trong khi tao biết nhiều hơn hắn nghĩ
Chẳng biết viết gì nứa, lộn xộn hết cả, khi nào thoải mái hơn thì sẽ viết tiếp
*************************************************
Vinh có xa lắm ko anh, vài trăm cấy số, em đã từng đi xa hơn thế, nhưng sao lần này, em thấy nó xa hơn gấp ngàn lần....
Chưa bao giờ em thấy mình giả dối đến thế, em dối anh, dối cả chính mình.
Anh ko đoán ra đâu nhỉ, em đã biết rồi, tất cả, những chuyện từ khi anh còn ở bên em
Em cũng ko biết, khi mỗi lần nói chuyện cùng anh, em lại quên hết, lại dối mình, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Em tự dối mình, và mình em buồn
Em dối anh, bao giờ anh nhận ra??? Và nếu nhận ra, anh có giận em ko, sao mà giận được cơ chứ, vì em ko sai
Anh sẽ ân hận nhiều hơn, phải ko? Vì mọi người đều nói anh có lỗi, nhưng em ko ghét, ko giận anh, họ bảo thế là em yêu thật đấy, thì em có yêu giả đâu.
Chị bảo ko muốn em và anh phải hối tiếc vì chuyện nhỏ như thế, nhưng em đã bảo rồi mà, em sẽ chờ, quan trọng là anh mà
Anh cũng đang nói dối mà, anh sợ em buồn, hay anh nghĩ chưa đến lúc nói sự thật???
Dù sao em cũng sẽ cứ như thế này thôi, ko buồn nhiều quá, vẫn nhớ anh, nhớ 1 người nói dối, và chờ người ta nói thật....
***********************************************************
từ trước đến nay đứa hiểu tao nhất vẫn là mày, càng ngày càng biết nhiều chuyện kinh khủng, và càng thất vọng nhiều hơn. Tao vẫn nói mà, tao ước được tỉnh táo như mày, tự tao làm tao khổ thôi. Nhiều lúc tự hỏi tại sao mình ngốc thế, luôn cười cợt lũ con trai rồi cuối cùng là như thế này đây. Tao cũng ko biết chuyện này sẽ còn kéo dài đến bao giờ, nhưng tao cảm thấy nó sẽ kết thúc, chỉ ko phải là bay giờ thôi, vì mọi chuyện ko thể giải quyết qua những dòng offline được. Một thời gian nữa, tao ko biết, có lẽ tao sẽ phải buồn nhiều, hoặc tao sẽ vui???? Nhưng hiện tại đối với tao cũng tạm mà, tao ko còn cảm thấy quá kinh khủng nữa, ko biết nhu vậy có hay ko, dù sao thì tao cũng quen rồi.
Ngày xưa... ko bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình như thế này, nhưng mà buồn để làm gì mày nhỉ, vì biết người ta ko xứng được như thế.... nước mắt phải dành cho những gì xứng đáng hơn, tao biết thê, nhưng tao ko làm được, ko chỉ mày đâu, ai cũng bảo tao ngốc cả. Cứ để hết kì thi đã, nghỉ hè, và cả 1 thời gian dài nữa, đủ để tao làm nên chuyện gì đó, và vượt qua được, hi vọng là thế
**********************************************
Sẽ dần dần lấy lại tất cả, bản thân mình, cuộc sống của mình. Tao đã bảo với mày rùi mà kil, tao ghét cuộc cống của tao bị chỉ đạo, bị đánh cắp, nên tao phải lấy lại, những gì của tao, thanks mày vì đã giúp tao giữ lại 1 phần, đừng hiểu làm những gì tao viết trước đó là bảo mày chỉ đạo cuộc sống của tao đâu đấy.
Sắp nghỉ hè rồi, nghỉ ngơi sẽ giúp tao lấy lại cân bằng tốt hơn. Ai cũng nhắc với tao chuyện học bổng, nhưng lần này có lẽ tao sẽ phụ lòng tin của mọi người, tao chỉ mong qua tất cả các môn thôi. Sau này, sẽ ko ai có thể làm tao đánh mất bản thân mình lâu như vậy nữa, tao hứa với mày đấy kưng
*********************************************************
Không hiểu sao lại ngồi đọc lại tất cả, và gom vào đây. Tất cả những gì mình đã trải qua, đã chịu đựng, và đã vượt qua được. Nhưng mình sẽ hok quên, để sống tốt hơn cho hiện tại, cố lên nào, dù buồn thế nào thì cũng chỉ là quá khứ thôi!

1 nhận xét:

  1. Doc nhung dong tam su cua ai do ma sao tam trang giong minh truoc day 1 nam qua, vui buon lan lon. Den gio nghi lai bong dung muon khoc boi nhung dong qua khu do, do chi la qua khu thoi, sao ma no van nhu moi day vay. Ben ngoai ai nhin minh cung tuong moi chuyen deu rat on, rat tot, cuoc song doi voi minh rat mau hong va don gian, but ben trong minh khong he on chut nao. Voi nguoi khac ho co the de dang vuot qua duoc,minh muon quen di tat ca, de song thanh thanh than giong nhu chinh minh truoc kia,dau co de den the. Tinh than cua minh dang bi sup do, boi co luc minh dau lam ma ko the keu duoc nua, moi lan nhu the la mot lan lai sup do mot it.Co le chi co di that xa de ko bgio phai suy nghi ve qua khu buon nua. Tam biet qua khu!

    Trả lờiXóa