7 thg 4, 2009

Giáng Sinh

Quãng đường hôm nay sao dài thế?
Từ công ty mình đến nhà bạn gái ở Khương Trung mọi khi mình chỉ đi mất có 15 phút, nhưng hôm nay mình phải mất hơn một tiếng mới đến được nơi (hì,tại tắc đường mà). Hôm nay là noel và cũng là ngày đội tuyển Việt Nam thi đấu với Thái Lan có lẽ vậy nên mọi người đi ra đường nhiều hơn, ai cũng có vẻ hối hả, trong đó đặc biệt là những Anh già noel, với bộ quần áo đỏ rất nổi bật và trên tay là những gói quà xinh xắn

Đường đông nên ai cũng cố chen lấn để được đi trước, mình thì không vậy, mình không cảm thấy khó chịu khi đang bị kẹt gần 1 tiếng đồng trên đoạn đường Láng chưa đầy 200m, đúng hơn là mình đang suy nghĩ, mình đang nghĩ về bạn gái mình, về khuôn mặt vui tươi, người mà có lẽ đang hồi hộp đợi nhận được quà tặng của mình. Noel mà, tuy nó không phải là một ngày lễ thật đặc biệt của đại đa số người Việt, nhưng đã thành thông lệ với những người iu nhau, những người bạn thân, vẫn đang lấy đó là một cái cớ để tặng những món quà cho người mình iu mến, mà người nhận thì chắc hẳn sẽ rất vui khi nhận được quà dù nó là gì đi chăng nữa.
Mình đang nghĩ xem nên mua quà gì cho bạn gái, trước đó mình đã chót hứa là mình sẽ mua quà thật đặc biệt tặng cho bạn gái rùi… Nếu hỏi mình lúc này mình gét thứ gì nhất, mình sẽ nói đó là tiền (chắc bạn đang thắc mắc ?), vâng tiền, sao mình lại gét nó thế, bình thường nó chốn trạy mình thì thôi nhưng cứ những lúc mình cần nó nhất thì nó lại càng chốn trạy mình (hì, thế bảo sao không gét). Vậy là phương án món quà đặc biệt đã bị loại bỏ, mình cũng loại bỏ luôn các phương án mua quà khác. Mình đang tìm những lý do, và mình cũng đã quyết định được đó là nói thật luôn: anh hết mất tiền rồi :D.

Vào,…! Vũ phong ghi bàn mở tý số cho đội tuyển Việt Nam, thật tuyệt vời… Việt Nam…!

Đến nhà bạn gái việc đầu tiền là mình vồ ngay lấy cái tivi bật kênh VTV2 để xem Việt Nam đá đấm thế nào, và cũng để chống ngượng trước mắt vì mình đến tay không mà (bạn mình có vẻ không vui cho nắm, Híc)

Vào…! Công vinh nâng tỷ số lên 2 – 0 cho tuyển Việt Nam, tuyệt vời, còn gì tuyệt vời hơn… Việt Nam vô Địch!
Với những màn trình diễn tuyệt vời của tuyển Việt Nam, làm mình thoáng chút quên đi chuyện quà các vừa rùi.
Hiệp một kết thúc với tỷ số 2- 0 cho Việt Nam.

Lúc này mình quay ra thì không thấy bạn mình đâu, đi tìm thì mới biết bạn ấy đang sấy chiếc khăn len, chiếc khăn màu trắng đan xen là những vạch đen, khá đẹp. Quà của mình, bất ngờ quá, chiếc khăn do chính tay bạn ấy đan. Quái! Mình có thấy bạn ấy đan bao giờ đâu nhỉ, mà có biết đan đâu chứ, mà có biết thì đan vào lúc nào chứ, mình vẫn đến đó mà có thấy kim đan gì đâu.
Bg: Quà của anh nè.
Me: Cảm ơn em, em mua à?
Bg: He, em thức đêm đan đấy, sáng nay mới giặt vẫn còn hơi ẩm nên em sấy cho khô để anh đeo luôn.
Me: Thôi không phải sấy đâu lúc nào khô anh đeo cũng được mà, ra xem Việt Nam đá đi, sắp đến hiệp 2 rồi.
Bg: Nè, nè..! Thế quà của em đâu?
Me: Không có quà cho em đâu!
BG: ………?...............?
Me:………..!...............! thui ra xem đá bóng đi em….!

Bước vào hiệp 2, Thái Lan đẩy cao đội hình tìm kiếm bàn rút ngắn tỷ số. Điều này đã tạo điều kiện cho Việt Nam áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công. Đội trưởng Tài Em có cơ hội đối mặt với thủ thành bên phía Thái Lan song anh không thể ghi bàn nâng tỷ số lên 3-0. Với những nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng đội chủ nhà đã rút ngắn tỷ số xuống còn 1-2 ở phút 75 khi cầu thủ mang áo số 9 của Thái Lan nỗ lực đánh đầu, bóng nẩy cột dọc rồi đập chân Hồng Sơn vào lưới.

Reng reng! Tiếng chuông cửa reo lên, bạn mình ra mở cửa.
Anh Đà, mình biết ông này, ông ý đang là giảng viên trường đại học bách khoa. Nhìn cũng cao, nhưng gầy, nói chung giao diện bình thường. Ông ấy cùng quê với bạn gái mình, cái ông này theo đuổi bạn gái mình cũng phải đến 4 -5 rùi.
Híc, Thằng cha này sách một hộp quà to, gói bọc cẩn thận, vỏ bọc toàn hình trái tim, chẳng biết là cái gì nữa…

Việt nam đang bị ép sân, còn khoảng 15 phút nữa là hết giờ. Hồi hộp, bồn chồn…., tim mình đang đập nhanh hơn thì phải. Quái, sao thế nhỉ, mình xem việt nam đá nhiều rùi có sao đâu, sao tự nhiên lại hồi hộp thế. Còn 7 phút nữa, Việt Nam vẫn đang bị ép sân, và mình cũng cảm thấy đang bị sức ép từ thằng cha kia, mà không, đúng hơn mình đang bị sức ép từ chính mình. Vậy là sự bồn chồn, không phải là do trận bóng mà là do mình, mình đang cảm thấy … thật khó diễn tả.

Hết giờ, Việt Nam chiến thắng, nếu như mọi khi chắc hẳn mình sẽ nhảy lên và hò hét, nhưng chẳng hiểu sao mình không thấy hào hứng lắm. Mình quay ra bắt tay thằng cha kia.
Me: Việt Nam thắng rồi, vui quá.
Thằng cha kia: Uh, chúc mừng….!
Me: Em à, anh đi ra ngoài một lát nhé!
Bg: anh đi đâu thế?
Me: Anh có việc chút, lát anh nói sau.
Chẳng có cái việc gì cả, mình ra ngồi quán nước, gọi một cốc trà nóng, ngồi nhâm nhi và nhìn mọi người. Thời điểm này mọi người đang bắt đầu đổ ra đường, vừa là đi chơi noel vừa là chúc mừng tuyển Việt Nam chiến thắng, hôm nay chắc Hà Nội thức trắng.
Trời lạnh, gió thổi to càng làm mình lạnh hơn, chẳng hiểu sao mình lại phải khổ thế tự dưng lại ra quán nước ngồi một mình hơn tiếng đồng hồ.
Bạn mình nhắn tin: anh ở đâu thế về đi
Me: Ừa, Em cứ ngồi tiếp chuyện anh Đà đi, lát nữa anh về.

Chẳng phải mình thích ngồi nhâm nhi chén trà nóng, cũng chẳng phải mình ngại đối diện với thằng Cha kia. Chỉ là Mình muốn cho thằng cha kia thoải mái nói chuyện với bạn gái mình, mình nghĩ nếu mình có ngồi đấy chắc hắn cũng chẳng thoải mái gì. Uh, mình vớ vẩn thậy đấy, nhưng mình thấy ông ấy xứng đáng, ít ra là ngày hôm nay ông ấy xứng đáng được ngồi nói chuyện với bạn gái mình hơn mình, dù sao ông ấy cũng đã cất công mang một hộp quà thật to mà!
BG: 10h rồi đấy, anh về đi!
Me: uh, Anh Đà đã về chưa?
Bg: Anh không về còn lâu anh ấy mới về

Mình đi bộ một vòng, ở gần đấy có một ngôi chùa nhỏ, bên cạnh là cái hồ (chính xác hơn là là cái ao) Xung quanh hồ có kế mấy chiếc ghế đá. Mình ngồi đó, bên cạnh đấy có một vài đôi đang “kiss” nhau.
Ngốc quá, tại sao bạn gái mình lại nhường cho người khác ngồi nói chuyện, trong khi mình lại ngồi đây một mình trong cái thời tiết lạnh lẽo này. “Ngốc quá”, “Về thôi”!
Mình vừa về được một lúc thì thằng cha kia cũng ra về.
Không khí im ắng, hai đứa ngồi, không đứa nào nói câu gì cả, được một lúc thì bạn mình đi vào trong. Đợi mãi không thấy ra mình vào trong thì thây cô ấy đang khóc. Buồn, chán, thất vọng… hôm nay là ngày vui mà Noel này, Việt Nam vừa thắng Thái ngay trên sân của họ này...! sao vậy. Biết nói gì bây giờ, mình chẳng thể nói được gì, chẳng có lý do gì giải thích cho cái hành động của mình.
Me: Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Đừng khóc nữa em!
BG: Hu, hu, hu……..!
BG: Anh đi đâu thế, sao anh để em ngồi với ông ấy, anh biết em ko thích ông ấy mà.
Me: Anh xin lỗi, chẳng có lý do gì đâu em, chỉ tại anh ngốc quá! Anh chỉ nghĩ hôm nay anh Đà có quà rất to cho em, anh ấy đã chuẩn bĩ rất kỹ, chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến em, vì vậy anh ấy xứng đáng được em phải tiếp truyện, anh ở đấy chỉ là người thừa. Em thấy anh có ngốc không?
Bg: Quá ngốc, anh nghĩ em thích thế à! Lần sau đừng có như thế nữa nhé!
Me: uh anh biết rùi! Xin lỗi em!
Chúc Giáng sinh vui vẻ, an lành, hạnh phúc!

1 nhận xét:

  1. (Cậu quên chi tiết tặng khăn, quan trong the ma quen )heheh! giang sinh năm đó tôi đã rất hạnh phúc, lúc đầu cũng buồn thật, xong chúng tôi đã có một kỷ niệm that đẹp vì sự ngốc nghếch của nhũng người đang iu . Lần đâu tiên tôi đan khăn tặng 1 người,tôi hơi ngại với mấy đứa em, cứ trc khi đi ngủ tôi mới mang ra đan. hịc!
    Giờ này đọc lại nhưng dòng viết đó tôi buồn vô cùng vì những tháng ngày hp đó đã ko bgio quay lai duoc voi toi nua. Tôi đã khóc rất nhiều vì nếu tôi biết dừng lại. Lỗi tại tôi. Sorry.

    Trả lờiXóa